Tôn Nhạc báo tình huống bên này về doanh trại, sau đó người của tiểu đội chữa bệnh được rất nhiều nhân viên hỗ trợ và ba thợ săn hộ tống chạy tới chỗ Ôn Văn.

Vị bác sĩ già kiểm tra phản ứng của bệnh nhân đã uống món canh vàng kia, sau đó hơn hai trăm nhân viên hỗ trợ nhanh chóng hành động, cầm đủ loại vật chứa như chai lọ bắt đầu phát nước canh cho từng nhà.

Bởi vì không biết hiệu quả của nhím biển có theo thời gian mà biến mất hay không nên nhóm nhân viên hoạt động nhanh chóng hành động, trước lúc hừng đông đã hoàn thành việc phát nước canh.

Cũng may là nhóm người bệnh này vào ban đêm khá lý trí, biết nhóm nhân viên hỗ trợ cũng vì tốt cho mình nên mới có thể hoàn thành công việc nhanh như thế.

Món canh nhím biển này có hiệu quả rất tốt, người bị nhiễm bệnh không nghiêm trọng có thể khỏi hẳn ngay lập tức.

Mà số ít người bệnh đặc biệt nghiêm trọng thì số gai nhọn trên người cũng giảm đi hơn phân nửa, đồng thời ngừng chuyển biến xấu, tình trạng này thì sẽ có đủ thời gian cho đội chữa bệnh điều trị cho bọn họ.

Trải qua công tác thống kê thì số người còn mắc hội chứng nhím biển chỉ còn lại không tới ba trăm người, số còn lại đều thoát khỏi chứng bệnh kinh khủng này.

Nhóm nhân viên hỗ trợ đưa ba trăm người bệnh này lên núi, làm trung tâm y tế tạm thời để tiến hành điều trị ba trăm bệnh nhân còn lại.

Trước đó có tới mấy ngàn người bệnh, nhóm nhân viên hỗ trợ thật sự không đủ nhân lực, nhưng bây giờ chỉ còn lại ba trăm, không thể mặc kệ họ ở trong trấn nữa.

Nhìn ba trăm người còn lại, Ôn Văn tin tưởng chỉ cần mình hiến ra sáu mảnh thuốc còn lại thì khẳng định có thể trị hết cho bọn họ.

Nhưng Ôn Văn từ bỏ tám mảnh thuốc vạn năng đã là quá tốt bụng rồi, sáu mảnh còn lại anh muốn để mình dùng trong lúc khẩn cấp, anh sẽ không lạnh lùng vô tình với người chịu khổ nhưng cũng sẽ không moi ra hết vốn của mình để giúp người khác.

Huống chi bệnh của bọn họ đã bị kềm chế, Ôn Văn tin tưởng đội chữa bệnh có năng lực trị hết cho những người còn lại, chuyện kế tiếp Ôn Văn không xen vào, bởi vì trong vấn đề này thì những người này chuyên nghiệp hơn anh rất nhiều.

Anh ở lại doanh trại, chờ đến khi tình huống của bệnh nhân chuyển biến tốt thì anh sẽ rời khỏi nơi này.

Điều kiện ở nơi này rất tốt, nhưng dù sao cũng là xây dựng lâm thời, không có phòng WC riêng nên Ôn Văn có hơi khó chịu, anh chỉ có thể đóng kỹ cửa rồi tiến vào trong trạm thu nhận.

Cầm sáu mảnh thuốc vạn năng, Ôn Văn tìm tới chỗ Vệ Tô, đưa mảnh thuốc cho hắn xem.

"Thuốc vạn năng trong ký ức của mày chính là mấy thứ này à?"

Nhìn thấy sáu mảnh tròn nhỏ kia, Vệ Tô ngay lập tức tiến tới trước cửa phòng giam, ánh mắt lộ ra sự khao khát.

Hiện giờ Vệ Tô vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện tướng mạo của mình, nếu như có thể thoát khỏi dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ này, hắn có thể làm bất cứ chuyện gì.

"Nhìn dáng vẻ mày kích động như thế, thứ này có lẽ là thật, mày có muốn không?"

"Muốn!" Vệ Tô vội vàng gật đầu nói.

Ôn Văn lộ ra nụ cười mỉm như ác ma, nói với Vệ Tô: "Vậy mày cần phải trả cái giá tương đương!"

Tiếp đó Ôn Văn một lần nữa tiến hành tra hỏi Vệ Tô, trọng điểm lần tra hỏi này có liên quan tới Ngô Vọng. Ôn Văn muốn biết tất cả những gì liên quan tới Ngô Vọng ở trong đầu hắn!

Lai lịch, năng lực, giao tiếp, đồ đạc của Ngô Vọng, Ôn Văn muốn biết toàn bộ!

Tốn ba tiếng đồng hồ Ôn Văn mới moi hết được đầu óc Vệ Tô, nhìn xấp tài liệu trong tay, Ôn Văn cảm thấy có chút đáng tiếc.

Ký ức của Ngô Vọng quá lẻ tẻ, muốn lấy được tin tức quan trọng từ đó có hơi khó khăn, có điều ít nhất Ôn Văn cũng biết Ngô Vọng là một tên siêu năng giàu chảy mỡ!

Trong tay hắn có ít nhất hơn chục món vật thu nhận hữu dụng, còn những món ly kỳ cổ quái khác thì nhiều vô số kể!

So với Ngô Vọng, Ôn Văn trông khá là nghèo nàn, nếu có thể cướp hàng của tên này...

Ngẫm tới cảnh tượng đó thôi cũng thấy thực tuyệt vời, nhưng Ôn Văn vẫn đúng lúc ngừng lại lòng tham của mình, tên kia đang bị thành phố nước Oye đuổi bắt, Ôn Văn không muốn rước họa vào thân.

Sau khi có được toàn bộ tin tức, Ôn Văn trồng xiềng xích vào người Vệ Tô, sau đó Vệ Tô vẫn khuất phục dưới ma trảo của Ôn Văn, không còn ngày xuất hiện nữa.

Đây là lần đầu tiên Ôn Văn trồng xích cho nhân loại, cảm giác cũng không khác biệt gì với trồng xích cho quái vật, mà Vệ Tô với thân phận con người khi chấp hành nhiệm vụ sẽ càng thuận tiện hơn.

Sau khi tạm thời ép khô giá trị của Vệ Tô, Ôn Văn lấy ra một mảnh thuốc vạn năng ném cho hắn.

Vệ Tô chụp lấy rồi lập tức nuốt vào, đại khái qua khoảng ba mươi giây thì vẻ mặt bắt đầu biến đổi, hắn bắt đầu gãi cơ thể mình, giống như khó có thể chịu được đau đớn vậy.

"Dược hiệu sẽ phát tán trong vòng ba mươi giây, mặt khác khi uống thuốc thì sẽ có đau đớn kịch liệt."

Ôn Văn nhớ kỹ toàn bộ quá trình Vệ Tô ăn mảnh thuốc kia, sau khi hiểu rõ quá trình, lúc dùng thuốc sẽ không sợ có phiền phức không cần thiết.

Cho Vệ Tô mảnh thuốc kia không phải vì thiện tâm, mục đích lớn hơn là vì kiểm tra dược hiệu.

Mảnh thuốc này và hỗn hợp nhím biển Hoàng Kim có thể trị được bệnh của người dân thị trấn, nhưng có lẽ đó là hiệu quả của canh nhím biển, cũng có thể là tác dụng hỗn hợp của mảnh thuốc và nhím biển, hoàn toàn không thể chứng minh đây là thuốc vạn năng.

Ôn Văn sẽ không tùy tiện nhét một thứ mình không hiểu rõ vào miệng, vì thế phải để Vệ Tô dùng thử một lần.

Vệ Tô đau đớn kéo dài suốt mấy phút, lớp da màu đen trên người cấp tốc thoái hóa thành làn da bình thường, hình dạng cũng trở nên rõ ràng hơn, Ôn Văn đối chiếu với thông tin trong thiết bị đấu cuối của siêu thợ săn một phen, xác định đây chính là bản thân Vệ Tô.

Có điều lúc cả người Vệ Tô đen kịt thì không mặc quần áo, cho nên bây giờ...

Ôn Văn lịch sự quay người sang chỗ khác, phân phó một ngục tốt mang quần áo tới cho Vệ Tô, kỳ thực cơ thể đàn ông thì không có việc gì phải né tránh, nhưng bộ dáng của Vệ Tô có hơi cay mắt.

Cho dù là người siêu năng nhưng chỉ chơi game mãi không rèn luyện thì cũng sẽ biến thành một kẻ béo phì, sau khi trở nên đen kịt hắn lại còn bôn ba nên trên người tích không ít ghét bẩn.

Khi còn là da màu đen thì không thấy được những thứ dơ bẩn kia, nhưng sau khi khôi phục bình thường... dù sao thì Ôn Văn cũng không nhìn nổi.

Nếu Vệ Tô thành công thì chứng minh năm mảnh thuốc còn lại trong tay Ôn Văn quả thực chính là thuốc vạn năng có thể trị hết bất cứ bệnh tật nào, cũng có thể giúp Ôn Văn giải quyết được năm lần phiền phức lớn.

Đột nhiên Ôn Văn có chút tiếc nuối tám mảnh thuốc đã ném vào trong canh nhím biển, nếu như bây giờ trong tay có tổng cộng mười ba mảnh thì tốt biết bao nhiêu...

Có điều Ôn Văn cũng chỉ tiếc một chút mà thôi chứ không hối hận, nếu là dùng để cứu người thì không lãng phí.

Đang chuẩn bị bỏ thuốc vào trong hộp, Ôn Văn nhìn mấy viên thuốc nhỏ trong tay, đột nhiên hơi sửng sốt, anh có chút muốn uống thuốc!

"Khát vọng này từ đâu mà có, giống như cơ thể mình rất cần loại thuốc này vậy..."

Loại cám dỗ này không quá mãnh liệt nhưng lại làm Ôn Văn rất chú ý, vì thế anh gọi vài ngục tốt tới, đưa viên thuốc tới trước mặt bọn họ.

Ôn Văn không nói cho bọn họ biết đây là gì, muốn xem thử xem bọn họ có phản ứng gì với mảnh thuốc nhỏ này.

Kết quả ngục tốt có thương tích bệnh tật đều có cảm giác muốn uống thuốc, mà ngục tốt có cơ thể khỏe mạnh thì không có chút phản ứng nào.

Này có phải có ý nghĩa là trong cơ thể mình có vấn đề mà mình không biết không?"

0.04825 sec| 2412.055 kb